Tư vấn
   Gia đình  
   Công sở  
   Văn hóa Xã hội  
   Hỏi Đáp EET và Covid  
   Mẫu đơn  
   Địa chỉ công sở  
   Trương mục tra cứu  
Cộng Đồng viết
Người con gái Nga - Kỳ 3 (30/10/2021)

(Tiếp theo và hết)

Xuống tàu, để ý không thấy một “cái đuôi” nào, tôi chui tọt vào căn hộ mà Thu đã thuê sẵn. Một cuộc hội ý chớp nhoáng giữa tôi, người giúp việc và Thu. Tôi xoáy mạnh vào chi tiết có hai giọng nói, một của người Việt và một của người Nga khi tìm tiền và vàng ở dưới nhà, trong cái đêm em tôi bị giết.

Nếu một giọng của tên Thức thì giọng kia của ai? Chả lẽ lại  là...Nghĩ đến đây, tôi không khỏi ớn lạnh khi biết mình có thể sắp phải với đương đầu với đối thủ cực kỳ nham hiểm và mạnh mẽ. Bất giác tôi rút súng ra kiểm tra, ánh thép xanh đen lạnh lẽo đã gợi cho tôi nhớ đến những buổi miệt mài trong phòng tập bắn. "Hôm nay ta phải nhờ đến em rồi, đừng hóc nhé" Tôi khẽ nói rồi lên đạn và khóa chốt an toàn.

Người giúp việc cung cấp một thông tin rất quan trọng, đó là một bức ảnh có hai cô gái Việt bá vai nhau trong một sự kiện nào đấy, tay của một cô gái đeo cái nhẫn mặt đá rất đẹp. Cậu ta cho biết cô gái đó là người  tình của tên Thức và khẳng định cái nhẫn mặt đá là của em tôi . “Em  không thể nhầm được, mặt trong cái nhẫn có khắc dòng chữ 1963 là năm sinh của anh ấy”, cậu ta khẳng định lần nữa!

- Nhưng đấy là nhẫn đàn ông, chả lẽ bạn gái Thức lại đeo vừa?

- Cô này ở nông thôn nên ngón tay cũng to lắm!

Người giúp việc quả quyết.

Nếu điều này đúng thì có nghĩa là bằng cách nào đó, tên Thức đã có được  cái nhẫn của em tôi mà tặng bạn gái. Tôi quyết định phải lần ra từ đầu  mối này. Thu hiến kế, “em sẽ nhờ cô bạn gái của em tiếp cận để xem xét kỹ chiếc nhẫn, nếu mặt trong có dòng chữ 1963 thì ta bắt luôn”, tôi gật đầu đồng ý. 

Lúc tôi giơ thẻ An ninh Sứ quán ra, cô gái tái mặt, tôi động viên “Đừng sợ, anh chỉ hỏi về cái nhẫn thôi, em tháo nhẫn cho anh kiểm tra xem có phải là tang vật của một vụ án không”. Cô gái vừa  tháo nhẫn vừa run, dòng chữ 1963 rõ ràng là ở mặt trong chiếc nhẫn. Tôi  hỏi:

- Chiếc nhẫn này ở đâu ra, ai đã cho em?

- Anh Thức ạ! cô gái lắp bắp.

 - Bây giờ Thức đang ở đâu?

 - Anh ấy ở trong phòng ạ!

Tôi rút súng đạp cửa xông ngay vào phòng. Thấy có một bóng đen chui cửa sổ nhảy ra ngoài, cắm đầu chạy. Đoán là Thức, tôi đuổi theo. Bóng đen chạy xuyên qua mảnh vườn trồng táo rồi chui vào một chiếc ô tô và nổ máy phóng đi. Tôi cũng nhảy lên ô tô của Thu đuổi hết tốc lực. hai chiếc xe đuổi theo nhau, luồn lách rồi phóng ra ngoại ô, vượt qua cả trạm Kiểm soát giao thông. Mấy ông GAI (Cảnh sát giao thông Nga) không hiểu chuyện gì cũng rú còi đuổi theo, chắc cảnh tượng lúc ấy cũng hệt như trong  phim hành động. Tôi rút súng, chuyển sang tay trái, nhoài người nhằm lốp xe chạy đằng trước nhả đạn. Chiếc xe mất lái lao xuống vệ đường, đâm vào gốc cây và dừng hẳn. Tôi nhảy xuống chĩa súng, bắt hắn ra khỏi xe và còng  ngay tay lại. Lúc này mấy tay CSGT cũng chạy đến. Tôi giơ thẻ và nói  nhanh “May quá, có các ông ở đây, đây là tên tội phạm nguy hiểm, yêu cầu cho tôi lấy cung ngay”. Tên Thức run cầm cập, tôi hét to:

 - Ai giết em tao? hắn rối rít

- Không phải em, không phải em!

- Không phải mày thì là ai?

- Em không biết!

 - Thế cái nhẫn này mày lấy đâu ra?

- Em nhặt được ạ! Hắn ngoan cố

- Này thì nhặt được này! Tôi hét lên căm thù và tống cho nó 1 quả đấm vào giữa mặt. Nó ngã vật ra, khóc rống lên, hộc cả máu mũi.

Mấy tay GAI vội lao đến, định can thiệp. Tôi gạt họ ra và lại kéo nó lên hỏi:

 - Bây giờ đã chịu khai chưa? Mày lấy cái nhẫn ở đâu?

 - Em được chia ạ!

- Ai chia cho mày?

- Rư…Rưbakov ạ! Tôi rùng mình.

- Rưbakov là thằng nào? có phải là thằng Công an không? Tại sao nó chia cho mày?

 - Nó giết anh ấy và thưởng công cho em vì em phím ạ!

 - Mày phải chịu trách nhiệm về lời khai của mày, bây giờ nó đang ở đâu, cái thằng Rưbakov khốn kiếp ấy?

 - Nó đang ở chỗ Natasa

- Tại sao mày biết?

 - Em đến chỗ Natasa nhưng thấy nó đang ở đấy nên em quay về, vừa về đến nhà thì các anh tới.

Tôi giao nó lại cho Thu và mấy ông GAI rồi cùng người giúp việc phóng ngay đến nhà Natasa. Từ xa đã thấy chiếc xe có hộp đèn trên mui, thân xe sơn dòng chữ Militsia (Công an) đỗ ở cổng. Cánh cổng khép hờ, chúng tôi  bí mật mở cửa vào không một tiếng động. Bỗng nghe thấy tiếng đồ đạc đổ vỡ, có tiếng đàn ông cười sằng sặc và tiếng phụ nữ la hét ở tầng trên. Rồi một giọng kêu thất thanh “Cứu tôi với”. Tôi lao lên, nép mình ngoài  cửa nhìn vào thì thấy một cái lưng to bè đang ngồi lên người một người phụ nữ đang giẫy giụa, giọng nghẹn dần như đang bị bóp cổ. Không kịp suy nghĩ, tôi lao tới chĩa súng vào cái lưng to bè ấy, miệng hét lên   “Stop! Rưbakov mày đã bị bắt”. Gã người Nga ngoái lại và giơ tay lên. Tôi liếc nhìn Natasa thấy cô không động đậy, mắt cô vẫn mở. Lợi dụng lúc đó, nhanh như cắt, gã quay ngoắt người lại chém mạnh vào cổ tay tôi làm khẩu súng văng ra xa, rồi nhảy bổ vào tôi ra đòn. So với tôi thì gã quá to nhưng tôi cũng không phải tay vừa. Ngoài võ thực chiến, tôi còn học VOVINAM 9 năm và lên đến cấp Hồng đai nhưng có vẻ hắn cũng biết Karateđo. Tôi vừa lùi vừa thận trọng ra đòn chuẩn xác nhằm vào những chỗ hiểm. Bởi vì tôi biết đòn của tôi dù có mạnh nhưng đánh vào những chỗ bình thường của hắn thì chả khác nào đánh vào bị bông. Tôi mải lùi mà không để ý đằng sau, nên bị vấp ngã. Chỉ chờ có thế, hắn lao vào bồi thêm một cước và đè tôi ra đất. Tôi và hắn ôm nhau lăn mấy vòng. Cổ tay hắn to và khỏe quá, tôi không làm sao nắm chặt được nó để tránh bị hắn bóp cổ. Đúng vào lúc gay cấn nhất thì Natasa đã nhặt được khẩu súng, đưa cho người giúp việc dí vào gáy hắn. Cái lạnh của thép đã khiến hắn chùn tay và tôi đã chớp thời cơ thoát ra khỏi gọng kìm đó. Sau khi tôi đoạt lại được khẩu súng thì hắn hực lên 1 tiếng rất to như tiếng gầm của con mãnh thú, tôi phải bắn 1 phát chỉ thiên thì hắn mới chịu ngoan ngoãn tra tay vào còng. Tôi bảo người giúp việc tìm dây, trói cả chân và nhét giẻ vào miệng hắn.

Cái khó nhất bây giờ là làm sao chứng minh được hắn chính là tội phạm giết người. Lời khai của Thức không đủ thuyết phục, hắn có thể chối bay, còn việc bóp cổ Natasa thì hắn có muôn vàn lý do để biện minh?

 Natasa lúc này vẫn còn đang sợ hãi, khóc thút thít. Tôi hỏi:

 - Vì sao nó lại có ý định giết cô?

- Vì hắn biết tôi đã biết hắn chính là kẻ giết chồng tôi.

 - Cô có bằng chứng không?

Natasa tìm quanh một hồi rồi giơ ra một cái băng catxet nhỏ xíu nói:

 - Tất cả nằm ở đây, hắn đã thú nhận tất cả với tôi, hắn không ngờ tôi đã ghi âm và đòi tôi phải giao nộp cái băng. Tôi không chịu, giằng co với hắn nên hắn đã giết tôi .

- Tại sao hắn lại thú nhận với cô?

- Hắn đã muốn chiếm đoạt tôi từ lâu. Hắn lợi dụng những lần hỏi cung để gạ gẫm tôi và tôi đã lên kế hoạch bẫy hắn. Tôi đã làm ra vẻ khiến hắn tưởng rằng tôi đã yêu hắn mà đồng tình với việc hắn giết chồng mình.

Tôi liền nhét ngay cái băng vào máy và nhấn nút. Máy catxet phát ra giọng Rưbakov vừa nói vừa cười sằng sặc, kể lại việc hắn đã giết em tôi như thế nào.

Lúc này thì tôi đã có đủ chứng cứ để kết tội. Tôi gọi cho Công an  Quận và xin gặp Giám đốc. Khi máy được nối, tôi thông báo vắn tắt rằng Trung tá Rưbakov phạm tội giết người, hiện đang bị giam giữ tại số  nhà…phố….

Mươi phút sau, có hai chiếc xe rú còi lao đến. Đi đầu là ông Thượng tá, tóc đã hoa râm. Ông ta có vẻ khó chịu khi thấy người của mình bị trói trong tư thế không lấy gì đẹp mắt, nên tra vặn tôi tại sao lại bắt giữ người của ông. Tôi chìa tất cả giấy tờ, cả công lệnh ra và  bật lại catxet cho ông nghe. Không cần nghe hết, ông đã nghiến răng giật đứt đôi cầu vai Trung tá và ra lệnh cho thuộc cấp giải Rưbakov ra xe. Tôi nói với ông là sẽ gặp và chuyển bản sao cuốn băng catxet sau, rồi quay vào hỏi chuyện Natasa để lấy thêm bằng chứng.

Tôi rót cho cô ta 1 cốc nước lọc và kiên nhẫn ngồi nghe cô ta kể lại câu chuyện của mình. Ngập ngừng một lát rồi cô kể

“ Lúc chồng tôi mất, vì quá sốc nên tôi chưa thể nói gì. Sau khi không còn bị tạm giam, trở về nhà, tôi mới thấm thía nỗi đau mất chồng. Trước đây tôi chỉ là một người tạp vụ ở Cửa hàng thực phẩm. Từ ngày sống với anh ấy, tôi rất hạnh phúc và không phải lo nghĩ gì. Đã thế tôi còn có tiền để phụ giúp bố mẹ. Từ trong thâm tâm, tôi luôn biết ơn anh ấy. Cho nên khi anh ấy bị giết, tôi đã tự nhủ lòng là phải tìm bằng được kẻ giết người, bắt chúng phải đền tội. Tại sao tôi lại làm việc đó một mình ư? Tôi biết nhất định các anh sẽ hỏi tôi như vậy. Tôi có dự cảm là vụ này rồi cũng  sẽ bị chìm đi như bao vụ khác vì người Việt hầu như không có người bảo vệ. Cách lấy cung của Rưbakov cũng chỉ như chiếu lệ. Tôi quyết tự mình thu thập đủ chứng cứ rồi sẽ tìm cách liên lạc với các anh.

Nghe đến đây, tôi bỗng cảm thấy xấu hổ vì cô ta đã nói đúng. Có nhiều vụ, mình cũng đã không thể bảo vệ được công dân của mình. Cô gái lại tiếp:

"Đầu tiên, tôi nghĩ chính người giúp việc đã dẫn kẻ giết chồng tôi lục soát căn phòng, vì chỉ có anh ấy mới có chìa khóa cổng, chìa khóa các phòng và biết chỗ để két chứa vàng, tiền. Nhưng sau khi chứng kiến anh ấy cũng đã đau khổ như thế nào nên tôi đã biết tôi nhầm. Tôi nghĩ kẻ giết chồng tôi phải là người có lợi sau cái chết đó thì liền nhớ ngay tới tên Thức. Hồi còn sống, thấy chồng tôi hay phàn nàn về hắn, nay lại thấy tất cả các mối làm ăn của anh ấy đều rơi vào tay hắn. Trước đây, khi tôi chưa lấy chồng, tên này đã có một thời gian theo đuổi gạ gẫm tôi nhưng không được. Cho nên lần này, tôi quyết định quyến rũ hắn quyết tìm ra manh mối. Để lấy lòng hắn, tôi đã phải cắn răng đi chơi, thậm chí ăn nằm với hắn để thu thập chứng cứ. Thấy hắn thỉnh thoảng cũng cặp kè với Rưbakov, tôi nghi giữa chúng phải có chuyện gì mờ ám. Để khiêu khích hắn, tôi cũng chủ động lả lơi với Rưbakov, ông ta cũng đã gạ gẫm tôi từ lâu. Tên Thức tức tối, giở trò ghen tuông và nói hở cho tôi biết là chính Rưbakov đã trực tiếp giết chồng tôi nhưng lại chỉ nói là hắn đoán thế. Với Rưbakov, tôi cũng chơi trò mèo vờn chuột, tức là hé cho hắn biết quan hệ của tôi với tên Thức.

Quả như tính toán, hắn ghen lồng lên. Có một lần, cũng đã buột miệng hở ra cho tôi biết tên Thức có dính dáng đến cái chết của chồng tôi và dọa sẽ cho tên Thức đi theo chồng tôi. Lúc ấy dù căm giận lắm nhưng tôi vẫn giả vờ làm như không còn để ý đến việc chồng tôi bị giết nữa mà tin cậy ngả hẳn vào bờ vai của hắn. Đến hôm nay, tôi đã chuẩn bị máy ghi âm và hẹn hắn tới. Trước khi trao thân cho hắn, lợi dụng hắn không đề phòng, tôi đã gạ hắn kể lại việc hắn và tên Thức giết chồng tôi như thế nào. Thì ra  tên Thức đã thèm các mối làm ăn của chồng tôi từ lâu nên đã lập kế phím cho Rưbakov thanh toán anh ấy. Hắn biết rằng những người như anh ấy mà rơi vào tầm ngắm của Công an thì coi như cầm chắc cái chết. Nhằm lúc tôi về nhà mẹ đẻ, chồng tôi lại mất cảnh giác đã để người giúp việc ở nhà  trông nhà, còn một mình đi giao hàng, bọn chúng đã bắt cóc anh ấy, đưa ra rừng tra tấn. Sau khi lấy hết vàng và tiền trong người, bọn chúng bắt anh ấy nói hết mật khẩu giao dịch với các mối làm ăn, giao chìa khóa và chỉ chỗ giấu tiền vàng ở nhà, rồi giết chết chồng tôi. Chúng còn làm biến dạng khuôn mặt để phi tang. Giết xong, hai tên đã lấy chìa khóa vào nhà lục lọi lấy hết  tiền vàng và các đồ quý giá…

Không ngờ sau khi hành sự xong, trong lúc Rưbakov đi tìm cái gạt tàn thì phát hiện chiếc catxet đang làm việc và hắn đoán được tôi đã ghi âm toàn bộ câu chuyện, nên cướp lại băng và bóp cổ hòng giết tôi để bịt đầu mối. Đúng lúc ấy thì các anh vào cứu. Nếu hôm nay không có các anh vào đúng lúc thì hắn đã giết chết tôi rồi. Và rồi vụ án giết chồng tôi vẫn mãi trong bóng tối. Tôi xin cám ơn các anh và đặc biệt tôi cũng xin lỗi cả anh nữa”

Natasa nói câu cuối cùng khi quay sang người giúp việc.

Tôi cũng thông báo là đã bắt được tên Thức và hắn cũng đã khai ra Rưbakov chính là kẻ trực tiếp giết chồng cô. Qua đó mới biết Rưbakov đang ở đây nên mới tới đúng lúc.

- Cô nên cám ơn người giúp việc, bởi anh ấy đã âm thầm chịu đựng, ngày đêm theo dõi và giúp chúng tôi tìm ra thủ phạm.

Chúng tôi ra xe giải nốt tên Thức lên Quận. Tại đây tôi và Quận trưởng nghe lại lần nữa băng catxét.

Tên Thức đã bị dẫn độ về Việt Nam còn Rưbakov bị mức án tối đa tổng cộng là hai5 năm tù ( hai0 năm cho tội giết người và 5 năm cho tội cướp tài sản, đó là mức án cao nhất của Luật pháp Nga). Ngày xử hắn, tôi cũng tham dự với tư cách là đại diện của người bị hại. Tang vật cũng thu hồi được một số và giao lại một nửa cho Natasa, còn một nửa chuyển về Việt Nam cho gia đình. Ngôi nhà đó cũng được bán và Natasa chuyển lên Moscow sinh sống. Cô ta sợ ở lại đó sẽ bị trả thù. Chính cô ta đã mang hộp tro của em tôi về nước. Tại VN, cô được đón nhận như người ruột thịt. Cộng  đồng người Việt ở đây cũng giúp đỡ bằng cách đưa cô vào làm việc ở Ban  quản lý của một Ôp bán hàng. Sau vụ này, tôi cũng bị khiển trách về việc không phối hợp chặt chẽ với Công an bạn để phá án mà tự hành động một  mình, vi phạm luật pháp nước sở tại"

"Chuyện tôi kể cho anh là như vậy, tôi nghĩ câu chuyện này sẽ giúp anh hiểu thêm về người con gái Nga”.

Người cán bộ An ninh tài ba, quả cảm đã kết thúc câu chuyện và thong  thả uống nốt chai bia còn dang dở, mắt như vẫn còn đang đắm chìm vào ký ức. Hẳn lúc này anh đang nhớ tới người em kết nghĩa có số phận không may của mình.

Ngoài kia, con tàu đang giảm dần tốc độ để vào ga, cửa các cuppêy bên cạnh đã mở và trên lối đi đã thấy lố nhố bóng người. Tôi vẫn ngồi lặng sau câu chuyện vừa nghe được. Trong đầu chợt nhớ tới bóng dáng của một người con gái Nga xinh xắn, nhỏ nhắn trong bộ đồ đen kín đáo, ngồi hàng ghế đầu trong buổi dạ tiệc do Sứ quán tổ chức, mừng Xuân năm mới 1993-1994.

Có phải em đấy chăng Natalia Roskova?

(Hết)

DCB (nguoibanduong)

 

Tin mới:
Nghĩ về mẹ(08/03/2024)
Sa lưới(06/03/2024)
Gặp cộng đồng người Việt ở Praha(16/02/2024)
Quảng Ninh quê hương tôi(19/11/2023)
Một thoáng chiều thu(01/11/2023)
Chiều nắng hạ(12/07/2023)
Vương trong sương mù(21/06/2023)
Nàng Thơ(31/03/2023)
Vành khăn tang trắng(15/03/2023)
Khúc hát Xuân(24/02/2023)
Các tin khác:
Ngủ đi em (15/02/2023)
Tình yêu Giáng Sinh(24/12/2022)
Giấc mơ hồng(01/12/2022)
Nhà thơ Nguyễn Huy Hoàng ra mắt hồi ký "Trăm năm cũng từ đây"(19/11/2022)
Lãng du Thu(04/11/2022)
Bước vào thu(28/09/2022)
Tôi và duyên nợ với văn học Ba Lan(23/09/2022)
Mùa Thu Hà Nội (22/09/2022)
Mùa Lá rụng(22/09/2022)
Hạnh phúc bình dị(22/09/2022)
Bài thơ tặng Mẹ (Lễ Vu Lan)(26/08/2022)
Đi hồ Lipno (12/07/2022)
Nỗi niềm xa quê(06/05/2022)
Cảm xúc tháng Tư(07/04/2022)
Làm sao hiểu nổi được nhân gian(03/03/2022)
Vào Xuân(16/02/2022)
Xuân nhớ(09/02/2022)
Những nhành xuân(19/01/2022)
Ký ức tuổi thơ mãi đẹp(29/12/2021)
Giọt(26/12/2021)
Bên bờ kinh Tàu Hủ(24/12/2021)
Lùi xa để yêu quê hương hơn(24/12/2021)
Hoa tuyết(09/12/2021)
Giấc mơ hồng(19/11/2021)
Nhà thơ Trương Anh Tú: Cái đẹp sự sống mang đến hy vọng(02/11/2021)
Tạm biệt tháng Mười(02/11/2021)
Chùm thơ Đặng Hữu Trung(30/10/2021)
Cái bóng(27/09/2021)
Bức thư của người mẹ trẻ(27/09/2021)
Người con gái Nga - Kỳ 2(27/09/2021)

Các tiện ích
  Từ Điển Séc-Việt
  Từ Điển Slovakia-Việt
  Từ Điển Balan-Việt
  Từ Điển Hungary-Việt
  Lịch âm
 

  © 2005-2024 Tran Hung Quan
  ® Ghi rõ nguồn "secviet.cz" khi các bạn lấy tin từ trang web này