Mới gặp nhau chẳng biết gọi là gì
Đắng ấy bảo quê mình nơi đất Tổ
Gái Trung du thẹn nghiêng cành xấu hổ
Chỉ sợ đời vấp sóng gió bão giông.
Rừng cọ đồi chè anh có biết không?
Củ sắn nướng vẫn chia nhau một nửa
Cái tuổi đôi mươi chẳng ai biết nữa
Nụ hôn đầu cứ chờ mãi người trao!
Cái lần gặp anh em cứ nao nao
Chẳng biết được là vì sao nữa
Ôi tuổi trẻ ước ao yêu một thuở
Cứ bâng khuâng như nắng hạn dày vò
Tuổi dậy thì trôi như con đò
Đợi ngóng mong thuyền về với bến
Đất chịu trời mây trôi mưa đến
Vằng trăng soi- thấu khát khao đôi bờ.
Quốc Lập
|