Tôi biết ơn cuộc sống. Tôi biết ơn cả hai nơi từng sống:
quê hương và đất khách, nơi số phận đã đưa chúng tôi tới để thử thách và yêu
thương mãi mãi.
Tôi gặp cô đi một mình trên con dốc nhỏ lối lên những khu
nhà cao tầng, đây là nơi ở của đội lao động Việt Nam thuộc nhà máy may thời
trang Đông Đức. Tôi cách sau cô. Ngang vườn cây ăn quả, cô dừng lại đôi mắt cau
cau:
- Sao vẫn chưa ra hoa?...
- Nó buồn đấy. Tôi bâng quơ đáp.
- Hừ! Buồn! Tôi bắt gặp ánh mắt lườm.
- Ý tôi nói là bây giờ trời còn rất lạnh hoa nó ngủ trong
cây. Tôi lại bắt gặp ánh mắt trong veo cười cợt. Cô trẻ quá khiến tôi buồn.
- Cô ở nhà nào? Tôi ngọt nhạt.
- Kia!
- Tầng mấy?
- Kia…
Cô chỉ ngón tay như cái búp non cong cong. Chia tay. Tôi
rẽ ngang ra chỗ để xe máy phóng về cho kịp giờ làm. Cuối tuần ấy tôi lại lên
đây. Tôi lên thẳng tầng cái ngón tay cô chỉ. Đang lơ ngơ thì gặp cô.
- Anh tìm ai?
- Tôi lên chơi với cô
- Cậu già thế nhỉ - cô nhìn tôi nhăn nhăn mũi. Tôi cười:
"Vì tôi ra đời trước cô nhiều năm mà".
Gian phòng gần vuông kê bốn cái giường bốn góc, giường
của cô gần cửa sổ phủ rèm. Mấy cô bạn cùng phòng với cô làm lệch ca nhau nên
chả mấy khi có đủ mặt. Trên chiếc ghế tựa vào tường có khung toan nho nhỏ đang
vẽ dở.
- Đây là cái cành rất to cậu nhìn thấy không? Cô cầm cây
bút chì dạm lại nét phác họa trên toan.
Tôi hơi ngạc nhiên về cách xưng hô. Cô nheo nheo:
"Tớ sẽ bắt nó phải ra hoa dù lạnh".
- Ừ, đúng đấy!... bắt lũ hoa phải thức giấc cựa mình -
tôi phụ họa.
Cô khinh khỉnh: "Cậu có vẻ hay nói leo nhỉ".
Từ hôm đó cho đến không biết bao nhiêu hôm sau cái cây
trong vườn cây trên toan lắc rắc đơm hoa. Ngày ấy em mười tám, tôi ba mươi. Khi
những cụm hoa Schneeglöckchen đã nhoi lên trong tuyết là báo hiệu giá lạnh sắp
qua. Trời trở mùa rất nhanh, nắng chang chang mang theo gió se lạnh, ven đường
hoa Krokus các màu chen nhau nở. Mùa xuân sang! Rồi ánh nắng gắt dần, hoa cỏ li
ti nở, bãi cỏ sặc sỡ như tấm thảm loang. Hoa táo bung nở trắng vườn.
- Cuối tuần này em đi chơi với anh được không?- tôi rủ.
- Ở đâu?
- Cũng gần thôi… mình đi taxi đến đó.
- Ok.
Bạn tôi bày cỗ đãi đằng, gặp nhiều bạn cũ vui lắm. Đến
khuya bạn tôi chỉ "Đây là phòng của hai bạn nhé".
Lúc sau ngó không thấy cô đâu tôi vội vàng khoác áo đuổi
theo. Tôi van nài: "Xa lắm, không đi bộ được đâu, em quay lại đi ngồi đợi
anh gọi taxi". Cô không nói không rằng cắm cúi đi. Đêm khuya khoắt con
đường dày tuyết, hai bên là rừng thông đen đặc. Tôi càng nói cô càng cố đi
nhanh nên im lặng lầm lũi theo sau gần hai tiếng đồng hồ tuyết dưới chân trệu
trạo. Có ánh đèn ôtô. Chiếc taxi dừng. Tôi kéo cô lên. Cô chống cự. Tôi ôm
ngang lưng đẩy cô lên xe: "Anh lạy em! Ốm đấy!... ốm xa nhà tủi lắm!"
Theo cô lên tận phòng. Chia tay. Cô lạnh lùng tuyên bố
"Tôi không chơi với anh nữa". Những ngày tiếp theo, hết giờ làm tôi
lại phóng xe máy lên, cô không muốn gặp tôi. Những lần sau lao xe lên con dốc,
dừng một hồi lâu, ngước lên tầng nơi có khung cửa sổ chắn rèm màu rồi lại quay
về. Đêm trời âm lạnh. Mặt đường tuyết đang tan đóng băng bóng láng, xuống dốc
trầy trật. Chiếc xe máy vật ngang trượt dài kéo tôi theo. Một bên tay tôi sai
khớp.
Một tuần sau tôi đi xe bus lên con dốc cũ. Ngước mắt lên
khung cửa sổ. Ô cửa động rèm kéo vội. Gặp nhau. Em trong vòng tay tôi nức nở...
"Anh tin! Anh tin mà!"... Em vẫn ngóng tôi! Chúng tôi đón Tết xa nhà
đầu tiên.
Ở trời Âu sắp vào xuân có một loài cây rụng lá, cành
khẳng khiu bám chồi chi chít như nụ, trông xa như gốc đào trước Tết ở quê nhà.
Tôi chặt trộm một cành nhỏ tặng em, em cắt giấy hồng điều làm hoa dặm nụ.
Ở đây thời gian chênh 6 giờ với quê nhà. Ở đây 20h thì ở
quê nhà đón Giao thừa. Mùa đông trời mịt tối nhưng không đen kịt như đêm ba
mươi ở quê hương. Tôi ngủ thiếp đi. Sáng mùng một nhìn chậu đào phai em hì hụi
làm suốt đêm qua. Mưa tuyết nhẹ rơi, chậu đào đặt ngoài lan can đung đưa, gió
lùa những cánh hoa thắm em dải dưới nền như muốn bay bay…
Khi tôi viết những dòng này, chúng tôi không còn trẻ như
xưa nữa. Chúng tôi đã trải qua biết bao thăng trầm biến cố nơi nước Đức. Tóc
tôi giờ đã bạc, cô bạn gái ấy đã là mẹ của hai đứa con. Đến bây giờ chúng tôi
vẫn bền chặt bên nhau. Cháu gái đầu cũng đã trưởng thành, là niềm tự hào của
mối tình tôi kể trên. Tôi biết ơn cuộc sống. Tôi biết ơn cả hai nơi từng sống;
quê hương và nơi đất khách mà số phận đã đưa chúng tôi tới để thử thách và yêu
thương mãi mãi.
Tất Thắng, Đức (vnexpress)
|