Đón tôi tại sân bay Praha là một người phụ nữ trung tuổi
sang trọng. Xe chạy thẳng về tòa nhà cao tầng ngoại ô thủ đô. Đến đây tôi mới
biết mình bị lừa. Ở đó đã có gần chục người chờ đêm đến để vượt biên sang Đức
nhập trại tị nạn.
"Bố ơi, tại sao các bạn của con giống nhau mà con
lại khác hả bố? Các bạn của con ở lớp ai cũng có ông bà nội ngoại, ngày sinh
nhật của các bạn nhận được rất nhiều quà!".
Thời gian thấm thoắt trôi đi cũng như bao đứa trẻ khác,
con tôi vào lớp 1, 2 rồi 3... Sự hồn nhiên trong sáng tuổi thơ của nó đẹp như
tranh vẽ.
Mỗi lần được nghỉ hè là tôi cho cháu về Việt Nam một
tháng. Về để cho cháu biết nguồn cội của mình, được làm quen với ông bà cô dì
chú bác. Cháu thường được ông nội dẫn đi vào nhà thờ họ, ông kể cho cháu nghe
về dòng tộc nhà mình. Cháu rất vui vì mỗi lần về như vậy tiếng Việt của cháu
lại tốt hơn.
"Bố ơi, tại sao ông bà các cô các bác ở Việt Nam mà
có một mình bố ở Đức?". Câu hỏi của con tôi đã đưa tôi trở lại với hơn hai
mươi năm về trước...
Ngày tôi ra đi mẹ không tiễn vì bà bị liệt toàn thân. Bà
khóc nhiều vì thương tôi còn nhỏ dại. Bỏ lại sau lưng lũy tre làng tôi lên
đường sang Tiệp khắc, để hoàn thành nốt chương trình học của mình.
Đón tôi tại sân bay Praha là một người phụ nữ trung tuổi
sang trọng. Xe chạy thẳng về tòa nhà cao tầng ngoại ô thủ đô. Đến đây tôi mới
biết mình bị lừa. Ở đó đã có gần chục người chờ đêm đến để vượt biên sang Đức
nhập trại tị nạn. Người phụ nữ đó bảo tôi tắm rửa rồi cho tôi một bát mỳ tôm.
Mỗi người 400 đôla ! Số tiền mà mọi người phải nộp cho
chuyến đi đêm nay. Tôi lấy đâu ra số tiền lớn như vậy!? Mà tôi đi học cơ mà!
Tôi chẳng hiểu gì hết. Tôi bắt đầu sợ hãi và ngồi xuống.
Người phụ nữ tiến lại gần và bảo: "Chị có cách giúp
cậu!". Nói rồi chị đi đâu đó một hồi lâu và quay lại với một người đàn bà,
và bảo tôi vào phòng của chị. Tôi miễn cưỡng theo sau hai người.
Tôi ê chề nhục nhã, lúc này đây chỉ còn mình tôi trong
căn phòng mà tôi thấy mình đau khổ tột cùng. Hai người kia đã dày vò thân xác
tôi! Họ đã thỏa mãn dục vọng còn tôi trở thành đàn ông từ giây phút đó!
Nhà ông ở gần trại tị nạn, vì sống một mình và đã về hưu
nên ông thường vào trại dạy tiếng Đức cho trẻ em người nước ngoài, những đứa
trẻ chưa được phép tới trường. Trong số đó có một cậu bé người Việt Nam rất
hiếu học, chăm chú lắng nghe ông giảng từng câu từng chữ. Những ngày rảnh rỗi
cậu thường xin phép trại cho về nhà ông dọn vườn cắt cỏ giúp ông và nói chuyện
với vốn tiếng mà cậu học được từ ông.
Ông là một nhà Khoa học chính trị của Cộng hòa Dân chủ
Đức. Ông đã từng sống và làm việc tại Việt Nam. Ông yêu quý con người Việt Nam.
Những năm Chiến tranh Việt Nam ông cũng đi biểu tình phản đối và quyên góp giúp
đỡ. Rồi tuổi già cùng với bệnh tật cũng đến với ông khiến ông không đi lại được
bình thường.
Cậu bé ấy là người duy nhất giúp đỡ ông những lúc khó
khăn. Mấy năm trời như vậy cậu không quản ngại khó ngại khổ, coi ông như người
cha của mình. Những ngày nằm viện là những ngày cô đơn nhất mà ông phải trải
qua. Cậu bé ấy ngày lại ngày vào thăm và chăm sóc cho ông đỡ tủi thân.
Cảm động trước tình cảm mà cậu bé ngoại quốc dành cho
mình, ông đã làm đơn nhận cậu làm con nuôi và được tòa án chấp nhận với một
điều kiện cậu bé ấy phải mang họ của ông!
Quyết định của tòa án đã thay đổi số phận của cậu. Ngày
cậu nhận quốc tịch cũng là ngày ông bố nuôi của cậu qua đời. Trước khi mất ông
ôm chặt lấy cậu rồi nói trong hơi thở cuối cùng: "Tôi đã làm được một việc
có ý nghĩa với Việt Nam". Nói rồi ông ra đi mãi mãi, để lại niềm thương vô
hạn cho người ở lại!
Thời gian trôi đi, con trai tôi hiểu nhiều hơn về bố của
nó.
Mùa hoa cải vàng rực khắp nơi. Cả gia đình tôi lại về
thắp cây nến để nhớ ơn đến ông, dâng đóa hoa hồng để tỏ lòng thành kính. Gần
hai mươi năm nay cứ đến tháng 5 và dịp Giáng sinh gia đình con cái lại về dâng
hương để nhớ ơn người. Người mà đã cho gia đình chúng tôi được quyền công dân
như hàng triệu công dân Đức khác.
Pham-Kirsche Ben, Đức - (vnexpress)
|