Thời gian: Trôi
Nhớ lại chùm thơ: Đời
Nguyễn Bá Ngọc Dinh
I. Hợp
Em đẹp như cây cỏ mọc giữa rừng già – vô hại
Em trong như pha lê – tựa đứa trẻ sơ sinh
Anh tan vào em… và tự nhiên muốn mình hóa đá
Đá và em là bạn đồng hành…
II. Ly
Qua bao đêm dài ái ân
Mới biết ai là quái nhân
Cõi trần bao điều sàm sỡ
Làm sao giữ nổi được mình
Mỗi người có một lần sinh
Và một lần mất
Nỗi lầm cứ ngày càng chồng chất
Và chỉ kết thúc khi nhân gian đau xót tiễn đưa mình…
III. Tan
Khi người ta chán nhau
Ngày mỗi ngày tẻ nhạt
Giữa cõi đời đen bạc
Ta trở thành lẻ loi
Khi người ta ghét nhau
Cái tốt thành cái xấu
Những gì ta hiểu thấu
Bỗng trở thành biện minh
Khi người ta thù nhau
Tâm hồn luôn nổi loạn
Cái ác cùng thủ đoạn
Cướp dần đi phần người
IV. Sao không yêu thương nhau??? |